Một ngày nọ, Đức Phật
Đi qua một ngôi làng
Có một người thô lỗ
Sỉ nhục Ngài sỗ sàng.
Anh ta còn trẻ tuổi,
Ăn nói như người điên,
Bảo Ngài cũng ngu dốt
Như người khác, tuy nhiên,
Do rất giỏi lừa phỉnh
Nên người ta tin Ngài.
Tóm lại, toàn nhảm nhí,
Không đáng lọt vào tai.
Đức Phật nghe, bình thản
Trước lời nhục mạ này.
Bất chợt, Ngài khẽ hỏi:
“Xin anh nói tôi hay.
Nếu anh tặng ai đó,
Thí dụ, chiếc áo dài,
Nhưng người ấy không nhận,
Thì nó là của ai?”
Anh kia hơi bối rối,
Nhìn Đức Phật, và rồi
Liền đáp: “Món quà ấy
Tất nhiên là của tôi!”
Đức Phật cười thân mật:
“Anh nói đúng, vậy thì
Những lời anh vừa nói
Là của anh, nhận đi.
Anh mắng tôi thậm tệ,
Tôi không nhận, làm thinh,
Nghĩa là anh thực sự
Đang mắng bản thân mình.
Ở đời, anh bạn ạ,
Đừng gây ra cho người
Những gì mình không muốn.
Được thế, sẽ tuyệt vời.
Anh thù hận người khác,
Tức là thù hận anh.
Chính anh sẽ đau khổ,
Vì anh làm hại mình.”
[Sưu tầm]
Mình có bài thơ "Thù hận" tưởng hay sau khi đọc bài này thì thấy mình chỉ là giọt nước trong đại dương bao la.
Thù hận
Nếu đem thù hận làm tên bắn
Nửa sẽ trúng ta nửa kẻ thù
Nếu gom thù hận thành ly nước
Mát bạn và ta sướng lắm ru.
Mình nghĩ thù hận có nửa trúng ta nửa kẻ thù nhưng theo Đức Phật thì hoàn toàn là trúng ta. Cao siêu.
[Sưu tầm]
Mình có bài thơ "Thù hận" tưởng hay sau khi đọc bài này thì thấy mình chỉ là giọt nước trong đại dương bao la.
Thù hận
Nếu đem thù hận làm tên bắn
Nửa sẽ trúng ta nửa kẻ thù
Nếu gom thù hận thành ly nước
Mát bạn và ta sướng lắm ru.
Mình nghĩ thù hận có nửa trúng ta nửa kẻ thù nhưng theo Đức Phật thì hoàn toàn là trúng ta. Cao siêu.